Minh Tường

Trăng Côi



Em giấu mùa trăng trong nỗi nhớ
Nhưng còn sót lại một vài đêm
Nên trăng ngơ ngác mong tìm bến
Lặng lẽ trăng rơi rụng xuống thềm
 
Ai chẻ trăng vàng trên lối vắng
Cho sầu ngăn cách nhỏ rưng rưng
Chia em một nửa, ta phân nửa
Nên bóng trăng khuya mãi lạnh lùng
 
Ta muốn cùng em chia nỗi nhớ
Cho vầng trăng úa mãi còn soi
Để em tô lại màu son cũ
Bên ánh trăng thề đang lả lơi
 
Em có chờ nhau trên lối hẹn
Cùng về gội lại ánh trăng côi
Hay em đã giấu trong tiền kiếp
Nên ngõ trăng xưa lạc mất rồi.
 
Minh Tường

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 8 tháng 7 năm 2017

Bình luận về Bài thơ "Trăng Côi"